Bảo lãnh một bạn đời cùng giới tính vào Mỹ – CÓ THỂ LÀ LẦN ĐẦU TIÊN QUANG PHAN TỪNG GẶP PHẢI TRONG SUỐT HƠN 10 NĂM làm nghề:**
Ông P và ông R là một cặp đôi đồng tính đã biết nhau 20 năm. Kỳ lạ thay, họ chưa từng một lần gặp nhau ngoài đời thật. R, sống tại Mỹ, thỉnh thoảng gửi tiền cho P ở Việt Nam, như một cách để thể hiện sự quan tâm, mặc dù P tự bản thân đã khá giả. Tuy nhiên, P không hề có mong muốn định cư tại Mỹ, và R cũng không có ý định sang Việt Nam gặp P.
Và thế là, mối liên kết của họ được duy trì qua những tin nhắn và cuộc gọi, kéo dài nửa vòng trái đất, từ những ngày tóc còn đen nhánh đến lúc sợi bạc bắt đầu lấp ló nơi mái đầu—chỉ một cái chớp mắt, và hai mươi năm đã trôi qua.
Rồi một ngày nọ, sau một trận bệnh nặng, R cuối cùng quyết định ngồi xe lăn bay sang gặp P—người đã sống trong trí nhớ và tưởng tượng của ông suốt hai thập kỷ. Chỉ khi đó, P mới ngỏ ý muốn định cư tại Mỹ.
Dĩ nhiên, R hiểu lý do vì sao. Và bởi vì ông không muốn trở thành gánh nặng cho P, ông đã từ chối bảo lãnh. P, trong nước mắt nhưng với quyết tâm không lay chuyển, nói: “Nếu chúng ta không thể ở bên nhau, vậy hãy kết thúc chuyện này.” Không còn sự lựa chọn nào khác, R cuối cùng đã đồng ý bảo lãnh P.
Khi Quang Phan nghe câu bảo lãnh đồng tính đi mỹ chuyện này, ông cảm thấy gần như không thể tin được. Trong thế giới thường nhật, tình yêu thường bắt đầu bằng ngoại hình, bằng những cái ôm thật chặt—làm sao có thể yêu một người suốt 20 năm mà chưa từng gặp mặt? Ông nghi ngờ rằng có lẽ bây giờ P chỉ muốn lợi dụng R để sang Mỹ. Nhưng nếu chỉ là lợi dụng, thì tại sao phải đợi 20 năm?
Khi nhìn thấy cuộc sống đầy đủ của P tại Việt Nam và tình trạng ốm yếu của R, rõ ràng những gì đang chờ P tại Mỹ không phải là kỳ nghỉ bên bãi biển và cát trắng, mà là những chuỗi ngày dài chăm sóc cho R.
Vậy thì tình yêu này sâu đậm đến mức nào, lòng trung thành và ý nghĩa lớn đến bao nhiêu, để dám chấp nhận con đường gian nan ấy?
Câu hỏi đặt ra là liệu viên chức lãnh sự có tin điều đó không? Ví dụ, Quang Phan có thể tin sau khi lắng nghe P hàng giờ liền, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động. Nhưng viên chức lãnh sự chỉ có vài phút trong một buổi phỏng vấn—làm sao họ có thể bị thuyết phục?
Đó là lúc sức mạnh của ngôn từ phải lên tiếng. Không giống như những dòng thời gian khác nơi cảm xúc được dệt nên bằng kỹ năng văn chương, lần này, Quang Phan thật sự xúc động. Tiếng nước mắt của một người viết không chuyên rơi trên bàn phím trong đêm yên tĩnh—ai có thể cưỡng lại được sức mạnh ấy?
Không nghi ngờ gì nữa, P vượt qua buổi phỏng vấn ngay lần đầu tiên, không có một nghi vấn nào từ phía lãnh sự quán—dù câu chuyện tình yêu ấy khó tin đến nhường nào.
Còn với Quang Phan, ông không tin vào tình yêu ở kiếp này—nhưng thì sao? Chẳng phải người không tin vào ma vẫn kể chuyện ma khiến người khác rơi nước mắt vì sợ hãi đó sao? Bỏ ra hơn 2,000 đô để sử dụng dịch vụ, và câu chuyện tình của bạn—dù bạn muốn nó đầy chất thơ hay lãng mạn—sẽ nở rộ với hoa và vần thơ.
---
**Sponsoring a very same-sexual intercourse companion to the U.S. – probably The 1st time QUANG PHAN HAS at any time ENCOUNTERED THIS IN OVER A DECADE while in the job:**
Mr. P and Mr. R can be a gay few which have identified one another for twenty years. Strangely, they have not at the time met in serious lifestyle. R, residing in the U.S., once in a while sent cash to P in Vietnam being a method of displaying care, While P is kind of nicely-off himself. Still, P had no want to immigrate into the U.S., and R had no intention of coming to Vietnam to fulfill P possibly.
And so, their bond was maintained by messages and phone calls that spanned 50 % the world, from the days of youthful black hair towards the contact of gray within their later many years—merely a blink, and twenty years had handed.
Then sooner or later, after a critical ailment, R last but not least made a decision to get on a wheelchair and fly to meet P—the person who had lived with him for 20 years in memories and creativity. Only then did P ask for to immigrate to the U.S.
Of course, R understood why. and since he didn’t want to be a stress to P, he refused to sponsor him. P, through tears but with unwavering willpower, mentioned, “If we will’t be alongside one another, then Allow’s close this.” Left without any other decision, R finally agreed to sponsor P.
When Quang Phan read the Tale, he observed it almost unbelievable. In the regular world, like generally starts off with appearances, with restricted embraces—how could someone appreciate A different for 20 years with no ever Conference? He suspected that maybe now P just desired to use R to go to the U.S. But then again, if it were being about employing anyone, why wait around 20 years?
looking at P’s relaxed life in Vietnam and R’s frail, sickly affliction, it’s apparent that what awaits P within the U.S. isn’t Beach front holidays and white sands, but extensive days of caring for R.
So how deep have to this love be, how profound the loyalty and indicating, to accept this kind of difficult street?
The question is if the consulate would think it. As an example, Quang Phan could possibly believe it just after listening to P for hours, eyes reddened with emotion. But the consular officer only has a couple of minutes in an job interview—how could they be confident?
That’s when the power of copyright should phase in. contrary to other timelines exactly where thoughts are crafted with literary talent, this time, Quang Phan was genuinely moved. The seem of tears from an beginner author falling onto the keyboard in the peaceful of night—who could resist such pressure?
No doubt about this, P handed the job interview on his quite to start with check out, and not using a single doubt from your consulate—In spite of a like Tale so tough to think.
As for Quang Phan, he doesn’t have confidence in love With this everyday living—but Just what exactly? Don’t people that don’t have confidence in ghosts however notify ghost stories that scare Many others to tears? shell out more than $two,000 to use the assistance, as well as your like story—no matter if you need it poetic or passionate—will bloom with bouquets and verses.
---